Thứ Bảy, 16 tháng 8, 2025

Em đi bỏ mặc con đường

Thuở ấy có một người đến rồi đi. Ra đi để mưu cầu một bữa tiệc trần gian khác. Dưới mái hiên xưa có một người ở lại, đứng ngồi và ngẫm nghĩ. Có những thuở ấy và bây giờ. Những thuở ấy mộng mị và bây giờ tĩnh thức. Tĩnh thức để chuẩn bị bước vào những cơn mộng mị khác hoặc trầm ngâm thả mình nổi trôi trên những bọt bèo của một cuộc Lễ – hội – Tình đã tàn phai.

Có thể có những ngày xưa sầm uất, phồn thịnh bằng những giấc mơ đời tưởng chừng như bất tận và những ngày nay băng giá trong những lời nguyền rủa tố tụng ở pháp đình. Hôm nay rồi sẽ là hôm qua, sẽ là một ngày xưa khác trong truyền thuyết rao giảng của kẻ bị cắt lìa những tĩnh mạch khỏi một cuộc tình.

Ai cũng đã từng đi qua một ngày xưa, giữ gìn hoặc đã gởi vào quên lãng một bóng hình, một số phận không còn thuộc về mình nữa. Trong cái hành lang dẫn đi từ quá khứ đến hôm nay có một dòng thơ cứ chảy mãi qua những con người, dù khổ đau hay hân hoan, dù tóc còn xanh hay đã bạc, đã không ngừng tự nguyện làm kẻ hành giả kể lại câu chuyện cổ tích của đời tình riêng.

Thơ tình được góp nhặt lại nơi đây cũng là một loại Kinh thi của đời thường, cất giữ trong nó những mảnh tình buồn vui, thơ mộng hoặc đọa đày của một quãng đời dài được thu gọn trong vài thế hệ.

“Il étail une fois” hay “Ngày Xưa Hoàng Thị” … và hình như thuở ấy đã có những chuyện tình như thế.

Trịnh Công Sơn


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét